A3 THPT Thanh Bình
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

bộ 3H (p1)

2 posters

Go down

bộ 3H (p1) Empty bộ 3H (p1)

Bài gửi by hieurau.com Fri Mar 02, 2012 1:03 pm

Chương 1 :

Reng…reng…reng…

Ba hồi chuông dài vang lên, sân trường Nguyễn Bỉnh Khiêm đang tĩnh lặng, im ắng bỗng trở nên ồn ã. Từng dòng học sinh ùa ra khỏi cửa lớp, tiếng nói, tiếng cười đùa trong veo át hẳn tiếng ve buổi đầu hè.
Hùng im lặng bước ra khỏi cửa lớp, hiếm khi Hùng ngồi cho đến khi tan trường, và chính nó cũng không hiểu tại sao dạo này hắn hay ngồi chịu “tra tấn” như vậy.
- Ê! Hùng, chờ tao với….
- Lại thằng Hoà, Hùng nghĩ thầm trong bụng nhưng chân thì vẫn đi chầm chậm lại để chờ thằng bạn thân đẹp trai của mình.
- Làm gì đi mau vậy mày ? - Hoà hổn hển hỏi.
- Tan học thì về - Hùng trả lời, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Rồi Hùng quay ngang, nhìn thằng bạn đang thở dốc. Mồ hôi ướt đẫm trên mái tóc rũ của thằng Hoà như vô tình chấm phá thêm cho vẻ đẹp trai của nó.
- Hèn gì con gái đứa nào cũng mê tít mày - Hùng nói thật khẽ trong miệng.
- Hả, mày nói gì ??? - Hoà hỏi.
- Không có gì, mày đi uống nước với tao không Hoà ?
- Mấy giờ rồi còn đi uống nước nữa cha nội – Hoà lườm qua thằng bạn của mình.
- Mày không đi thì thôi vậy.
Rồi hai đứa lại rảo bước về nhà. Tưởng bạn giận, Hoà vội làm lành:
- Thôi mày, con trai mà giận xấu lắm. Chiều nay tao với mày đi cũng được, giờ tao đói quá.
Hùng phì cười, nhưng cũng ráng nói ra một câu đe doạ :
- Chiều nay thì mày phải trả tiền đó, tao không bao đâu.
- Ok, chuyện nhỏ.

Hùng bước chân vào nhà, căn nhà im ắng quá, ba nó giờ này chắc vẫn đang bận “kí kết” hợp đồng như ông vẫn nói với nó, còn má nó chắc đang họp hội tá lả với mấy bà cùng xóm. Đang thừ người trước cửa, chị Tư giúp việc chạy từ bếp lên hối hả:
- Ủa Cậu Hai, ông bà dặn Cậu dzìa cứ ăn cơm trước. Cậu ăn luôn chưa để con dọn ?
Hùng đáp một cách mệt mỏi, chân bước về phía phòng ngủ:
- Thôi, tui mệt quá, khi nào đói thì ăn.
Hùng vốn là một học sinh cá biệt có tiếng của trường, trước đây Hùng ngang tàng, nhiều học sinh trong trường phải khiếp sợ khi thấy Hùng đi ngang qua. Gì chứ, đánh nhau, hút thuốc, tụ tập đàn đúm rượu chè Hùng đều tham gia. Nói đâu xa, mới hồi đầu tuần này, đã có 5, 6 thằng chặn trước cổng trường đòi tìm nó thanh toán. Nhiều khi nhìn lại bản thân mình, nó cũng tự nhận mình là một thằng hư hỏng, chẳng ra gì, học hành đội sổ, không tham gia bất kỳ một phong trào nào của tập thể…
Trong khi đó, thằng Hoà, bạn thân nó lại hoàn toàn trái ngược, Hoà là niềm ao ước của các nữ sinh, đẹp trai, học giỏi nhất, nhì tỉnh, lại là tay văn nghệ của trường, Hoà có giọng hát mê ly, có thể làm hút hồn mọi thứ khi nó hát. Hùng và Hoà hay chơi với nhau cũng chỉ vì hai đứa đã thân nhau từ lúc nhỏ, chứ nếu không chắc Hùng đã chẳng thể nào ưa nổi Hoà, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Vậy mà cả 11 năm trời, hai đứa đều học một lớp, một trường, luôn đi với nhau như hình với bóng…
Reng…reng…reng
Tiếng chuông điện thoại làm Hùng giật mình, “Khỉ thật, mấy giờ rồi không biết ?”- Hùng nghĩ vội vàng, với tay tìm điện thoại.
- Alô, Hùng nghe đây.
- Dậy chưa cha nội ? Rủ tao đi uống nước mà ngủ dữ mày. Chờ 15’ nữa mà mày không ra thì mày bao nước đó…
Tiếng thằng Hoà cười dòn tan trong điện thoại, Hùng gắt nhẹ :
- Cái đầu mày đó, đang ngủ ngon, chờ tao chút.

Ngồi vào quán nước, Hùng thầm ghen tị với thằng bạn khi có 2 nhỏ ngồi bàn bên cạnh xinh như mộng cứ trầm trồ thằng bạn thân của mình.
- Hai nhỏ kia kết mày rồi kìa.
- Nhỏ nào đâu ? – Hoà ngơ ngác hỏi.
- Bàn bên cạnh đó.
Hoà quay sang, nhìn thấy 2 nhỏ đang nhìn sang bàn mình, “một đứa chắc chắn là nhìn mình rồi, còn đứa kia ánh mắt chạy đâu vậy ta ?” – Hoà thắc mắc, quay sang nói với Hùng.
- Ê, hình như con nhỏ áo hồng đang nhìn mày chứ đâu phải nhìn tao.
- Dẹp đi mày, mặt tao như ông kẹ, dòm làm gì.
- Haha, mày cũng đẹp trai lắm chứ bộ - Hoà cười lớn rồi im lặng lại khi người phục vụ mang 2 ly café ra.
Hùng cầm điều thuốc vừa được mang ra, châm lửa hút. Nhả một vòng tròn khói hình chữ O lên trời, mắt nhìn đăm chiêu về phía xa. Câu nói của Hoà lúc nãy làm Hùng suy nghĩ, liệu nó có đẹp trai không, hay đi với Hoà, và chịu làm cái bóng của Hoà nên Hùng không bao giờ tự soi gương để xem mình đẹp hay là xấu nữa. Thường thì không bao giờ nó bận tâm hay quan tâm xem mình đẹp trai hay xấu trai, nhưng câu nói của Hoà lại làm nó hoài nghi về khuôn mặt của mình, cũng bởi vì Hoà không bao giờ trêu chọc nó.
- Ê ông nội, khói thuốc hút luôn hồn mày rồi chắc.
- Hả ? Hùng giật mình, quay sang thằng bạn.
- Hả cái mà hả họng á, mày đang nghĩ gì đó ?
- À, không có gì.
Chợt chuông điện thoại di động của Hoà vang lên, như cứu cho Hùng một bàn thua trông thấy. Nhìn mắt thằng bạn sáng rực lên khi nhìn thấy số máy người gọi, Hùng đoán ngay ra nhỏ Hiền đang gọi cho nó.
- Alô, Hiền hả ?
Đúng chóc, thằng Hoà là mẫu người được nhiều nữ sinh hâm mộ, nhưng nó lại trót thương thầm nhớ trộm cô lớp phó học tập, mà cũng phải, con nhỏ xinh như hoa, là hoa khôi của trường hai năm liền, lại học giỏi không thua gì Hoà. Chậc, hai đứa nó đúng là cặp trời sinh…
- Ê mày, qua nhà nhỏ Hiền với tao đi, bữa nay sinh nhật nhỏ nè.
- Thôi, tao không đi đâu, mày đi đi, tao tới đó làm không khí mất vui nữa.
- Có sao đâu, đi với tao đi mày - Hoà nài nỉ bạn.
- Thôi, tao không thích đi sinh nhật đâu, ồn ào lắm.
“Không thích đi”, Hùng không chắc là nó có thích sinh nhật hay không, nhưng cái sinh nhật này nó vừa muốn đi, lại vừa không.
- Vậy tao đi nha - Hoà nhìn bạn ái ngại.
- Ừhm, đi đi thằng quỷ, nhớ mua cho “nàng” bó hoa to vào nhé.
- Tất nhiên rồi.
Thằng Hoà lên xe đi khuất rồi, Hùng kêu tính tiền, rồi nó leo lên chiếc xe đạp
leo núi cuả mình, nhấn pedan mà chẳng biết đạp tới đâu. Ghé vào một hàng hoa, Hùng lựa một bó hoa hồng thật to, rồi lại leo lên xe mà chẳng biết mang tặng cho ai.
Tới gần cửa nhà nhỏ Hiền, Hùng thở dài nhìn quanh…
- Ê nhóc - Hùng vẫy tay kêu một thằng nhóc bán vé số lại.
- Mua vé hả anh ? Thằng nhóc mừng rỡ.
- Đưa tao coi tập vé coi - Hùng nói rồi thò tay rút đại 5 vé. Thọc tay vào túi quần, nó lấy 30.000d đưa cho thằng nhỏ.
- Tiền vé đây.
- Có 10.00đ thôi anh - thằng nhóc đưa lại cho Hùng 20.000d.
- Cho mày đó.
- Thiệt hả anh - thằng nhóc bán vé số nhìn Hùng mừng rỡ.
- Thiệt, mày cầm dùm tao bó hoa này lại cái nhà kia, đó, cái nhà cổng màu xanh đó, đưa bó hoa cho chị Hiền.
- Ok sếp, mà lỡ chỉ hỏi ai tặng thì sao ?
- Mày cứ kêu không biết, đi đi.
- Hehe, si người ta mà không dám lộ mặt nè.
- Đi đi mày, nhiều chuyện – Hùng quê độ, gắt lên.
- Em đi liền nè - thằng nhóc vừa chạy vừa cười lớn.
“ Thằng quỷ nhỏ”, nhìn theo chân nó chạy, Hùng rủa thầm, rồi im lặng quay xe, đạp về hướng ngược lại…

Chương 2
Cầm bó hoa trong tay, nhỏ Hiền vội lao ra cổng, nhìn nhanh về hai phía một cách vội vã…không một bóng người.
- Lại có người tặng hoa bí mật hả mày - Thảo, nhỏ bạn ngồi cùng bàn nói từ phía sau.
- Hả, ừ ừ - Hiền giật mình đáp, rồi phụng phịu nói tiếp.
- Ai mà kì lạ, tặng hoa mấy lần rồi mà không chịu ra mặt lần nào hết.
- Tại mày dễ thương quá mà - nhỏ Thảo chọc bạn.
- Khỉ nè, thôi dzô đi không mấy đứa nó chờ.
Và hai đứa lại nhanh chóng hoà mình vào bữa tiệc, nhanh chóng quên đi bó hoa, và người chủ nhân bí mật của nó.

Hôm nay là ngày Tổng kết của năm học, học sinh trường Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng như bao học sinh trường khác, lũ lượt đến trường với vẻ háo hức. Háo hức cũng phải thôi, vì sau ngày hôm nay tụi nó lại có ba tháng hè, tha hồ đi chơi, tha hồ ngủ nướng mà lại. Hùng bước vào trường, im lặng như một chiếc bóng, và hình như cũng chẳng có ai thèm để ý xem nó đang làm gì. Hôm nay là ngày đầu tiên trong suốt 11 năm học nó không đi chung với Hoà, thằng bạn thân nó đang bận đưa em đến trường rồi mới đến sau. Đang bước về phía góc vắng của trường, Hùng chợt nghe có tiếng ai gọi tên mình :
- Hùng ơi Hùng !!!
Hùng tặc lười :
- Chậc, chắc kêu ai đó thôi, mình ai thèm kêu, lại tiếng con gái nữa chứ.
Rồi nó bước lẹ vào góc vắng của sân trường, cái góc mà hàng ngày nó vẫn lần đến mỗi giờ ra chơi để thả hồn vào những điếu thuốc, và chằng ai biết được cái hốc bí mật này của nó, trừ thằng Hoà. Rút điếu thuốc ra châm lửa, Hùng cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với cái cảm giác ngột ngạt bên ngoài sân trường, nơi mà chẳng ai thèm để ý đến nó.
- Áh àh, bắt được Hùng hút thuốc nha chưa, tui méc thầy luôn.
Hùng giật bắn mình, ngước lên nhìn, nó thấy nhỏ Hiền đang chống nạnh nhìn nó. Hùng bối rối trong hai phút, rồi lấy lại phong độ của một bậc đàn anh :
- Thì sao, con trai phải hút thuốc mới là con trai.
- Khỉ nè - nhỏ Hiền bĩu môi, rồi nói tiếp.
- Sao hồi nãy tui gọi mà ông lơ luôn hả ?
- Hồi nào đâu ? - Hùng ngơ ngác hỏi lại.
- Thôi, bỏ đi. Mà nè, tui có chuyện muốn hỏi ông.
Trống ngực Hùng đập thình thịch, không phải là do câu hỏi mà nhỏ Hiền sắp hỏi, mà đã từ hai năm nay, những lần hiếm hoi trò chuyện với nhỏ, trống ngực nó lại đánh kì lân như dzầy hết.
- Ông nghĩ gì đó Hùng ?
- À không, bà hỏi đi, tui nghe nè.
- Thôi, tui không hỏi nữa đâu - Hiền ngập ngừng chạy đi mất.
Nhỏ Hiền nói rồi chạy vụt đi, Hùng cảm giác như hụt hẫng, nó thích Hiền, thích từ lâu rồi, từ trước khi thằng Hoà tâm sự với nó là đang để ý đến nhỏ. Nó thích nhưng lại không dám nói, nó cảm giác mình và nhỏ như đôi đũa lệch, cảm thấy nhỏ là một tầm cao mà nó không với tới, trong khi thằng bạn thân đẹp trai của nó lại có thừa điều kiện, cũng chính vì nghĩ vậy mà nó đã cố đè nén tình cảm của mình xuống, không làm tảng đá cản đường của Hoà nữa. Hùng nghĩ vu vơ rồi lại thả mình vào làn khói thuốc…

Thằng Hoà vừa tới trường, nháo nhác tìm thằng bạn thân, và hơn cả là nháo nhác để thấy bóng hồng của nhỏ Hiền.
- Ah, kia rồi - Hoà reo lên mừng rỡ khi nhìn thấy nhỏ Hiền đang đi về phía nó.
Giả bộ làm lơ, Hoà nhìn lên trời, miệng huýt gió, nó thừa biết có ít nhất là 10 cặp mắt nữ sinh đang nhìn nó “say đắm”.
- Á, đau đau quá Hiền.
Nhỏ Hiền xách tai thằng Hoà.
- Ông dám giả bộ hông thấy tui hả ?
- Đâu có đâu, tui hông thấy thiệt mà - Hoà chống chế.
Nhỏ Hiền bỏ tay khỏi tai Hoà, nở một nụ cười thật đẹp, nụ cười làm không ít chàng trai ngây ngất. Những hình ảnh đó không thoát khỏi mắt một người, Hùng. Thằng Hùng sau khi hút xong điếu thuốc, vừa chui ra khỏi góc vắng quen thuộc của nó, đã nhìn thấy thằng Hoà và nhỏ Hiền đang giỡn với nhau, nó vội đưa tay lên ngực như cố xoa đi một cảm giác khó hiểu nhen nhói trong trái tim của một thằng con trai tuổi 17.
Rồi bữa tổng kết cũng kết thúc. Thọc tay vào túi quần, Hùng bước chầm chậm về phía cổng, thằng Hoà chạy theo, khoác tay lên vai Hùng, nói to :
- Đi ăn sinh tố đi, tao bao.
Thằng khỉ vừa được giảu học sinh giỏi tỉnh, đang mừng đây mà, Hùng nghĩ nhanh rồi nói :
- Ôk, đi thì đi, đằng nào cũng còn sớm.
Vào quán sinh tố, hai thằng kêu hai ly, Hùng ném gói thuốc lá lên bàn, rút một điếu và châm lửa hút. Một cô bé bàn bên cạnh đi sang nói với Hùng :
- Cho em mượn cái ghế này nha anh.
- Không được em ơi, tụi anh đang chờ bạn – Hoà đáp vội thay Hùng.
- Ê, chờ ai nữa mày ?– Hùng hất hàm hỏi bạn sau khi cô bé kia bỏ đi.
- Đó, tới rồi kìa – Hoà chỉ tay ra phía cửa.
Nhìn theo hướng thằng Hoà chỉ, Hùng thấy bóng của nhỏ Hiền, chẳng hiểu sao nó ném vội điếu thuốc xuống đât, chà chân lên rồi thò tay chụp gói thuốc trên bàn cất vào túi. Nếu là ngày bình thường, hẳn là thằng Hoà đã tỏ ra ngạc nhiên vì hành động đó rồi, nhưng hôm nay nó đang bận để ý tới chuyện khác.
- Hiền ngồi đi – Hoà vồn vã.
Hiền kéo ghế lại, kéo tà áo dài rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, mái tóc dài rũ ngang qua trán làm nhỏ đã đẹp càng trở nên đẹp hơn nữa.
- Ăn sinh tố nha Hiền – Hoà hỏi.
- Ừ, gì cũng được. Mà hai ông ngồi lâu chưa ?
- Mới nữa ly à – Hoà tinh nghịch đáp.
- Đồ quỷ nè, dzậy tui ăn hai ly luôn cho biết.
Rồi thằng Hoà và nhỏ Hiền cứ vui vẻ nói chuyện, Hùng cảm thấy nó trở nên thừa, hơn nữa trong lòng nó cứ bùng lên một cảm giác khó chịu khi nhìn Hoà và Hiền đùa giỡn. Nó kéo ghế đứng lên, nói :
- Tao về trước nha Hoà, Hiền ở lại chơi nha.
- Sao vậy mày, mày mệt à ? – Hoà nhìn bạn lo lằng.
- Ừ, tao về nằm nghỉ chút là hết thôi.
Rồi Hùng đi ra ngoài cửa quán sinh tố, ra đến bên ngoài, nó thở một hơi dài, ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, Hùng rảo bước đi về.

Qua cái góc cua này là tới nhà Hùng, nên nó đi một cách chậm chạp, nó chán về nhà lắm rồi. Hùng chán cảnh về nhà với cái nhà rộng thênh thang nhưng lạnh lẽo, đang nghĩ miên man, chợt Hùng thấy đau buốt ở lưng.
- Cho mày chết nè.
Chết cha, tiếng thằng Bảy “điếc”. Hùng quay lưng lại và chợt nhận ra, ngay cái góc cua này đã có sẵn năm thằng trong băng tụi thằng Bảy “điếc” đứng chờ sẵn rồi. Tụi nó thù Hùng lâu rồi, nhưng chưa có dịp thanh toán, hay nói đúng hơn là tụi nó sợ Hùng. Dân chơi khu vực nghe tên Hùng ai cũng phải nể sợ, chả hiểu hôm nay tụi nó được ai giúp đỡ mà trở nên liều lĩnh như vậy. Với bản lĩnh của một bậc đàn anh, và hơn cả là một tay đai đen karate, lẽ dĩ nhiên Hùng cũng phản công, và cũng trả đũa lại được thằng Bảy “điếc” một cú đá nhớ đời. Nhưng tụi thằng Bảy đông hơn, lại có mỗi thằng một khúc cây to tướng nên Hùng không chống đỡ nổi, chỉ biết gập người đỡ đòn, rồi lịm dần đi…

- Hùng…Hùng, dzậy đi mày.
Hùng mở mắt, nó thấy một màu trắng xoá, định thần lại, Hùng thấy nó đang nằm ở bệnh viện, bên cạnh nó là thằng Hoà, không thấy ba má nó đâu cả. Hùng cảm thấy đau nhức ở toàn thân.
- Đau quá – Hùng rên khẽ.
- Không đau mới hay đó, mày gãy một tay, một chân, người sưng, trầy xước tùm lum. Toàn lo đi đánh lộn. – Hoà trách bạn, nhưng ánh mắt tỏ ra lo lắng, thiếu điều muốn khóc.
Hùng phì cười, nói với thằng bạn :
- Tao đau hay mày đau mà nhìn mày thảm dzậy hả?
- Còn giỡn, tao dzề bây giờ - Hoà cáu.
- Thôi thôi, tao xin mày, cỡ một tháng nữa là tao khoẻ thôi mà, lo gì.
- Để tao đi mua cháo cho mày ăn.
Thằng Hoà nói rồi quay đi, Hùng nằm một mình trong phòng bệnh, nhìn ra cửa sổ, cảm giác cô đơn đến với nó. Nghĩ miên man, nó lại thiếp đi….

hieurau.com
hieurau.com
Admin

Tổng số bài gửi : 39
Join date : 10/01/2012

Về Đầu Trang Go down

bộ 3H (p1) Empty Re: bộ 3H (p1)

Bài gửi by a3thanhbinh Thu Mar 15, 2012 8:56 pm

hay!

a3thanhbinh

Tổng số bài gửi : 31
Join date : 02/01/2012

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết